Tôi không có trả lời trực tiếp, mà chỉ khẽ cười nói:
- Không lẽ ông không cảm thấy tôi lớn lên rất giống ông ấy sao?
Trên mặt Chung Lương Thần âm tình bất định, nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên nở nụ cười nói:
- Tôi còn đang nói là ai có bản lĩnh lớn đến như vậy, thì ra là con trai của Hàn Khởi Linh, ừm, Hàn Thanh Thiên, tôi biết tên của cậu.
Thái độ của ông ta đột nhiên thay đổi đột ngột, tôi cũng có hơi ngơ ngác một lát, lại thấy ông ta phất phất tay với hai người bên kia, ý bảo bọn họ tản ra, lại nói với tôi:
- Nếu như đã là đời sau của cố nhân, vậy thì đây chắc chắn là hiểu lầm. Mặc Tiểu Bạch!
Ông ta đột nhiên quay đầu sang trừng mắt nhìn Mặc Tiểu Bạch, quát lên:
- Nếu như con ở bên ngoài quen được con cháu của nhà họ Hàn, tại sao lại không chịu nói sớm hả?
Ông lại phất phất tay, hai người đang bắt lấy Tiểu Bạch lập tức lấy miếng vải bố nhét trong miệng của cậu ra, nhưng mà vẫn túm chặt cậu không chịu buông. Tiểu Bạch được tự do lập tức hô lên:
- Anh ơi, anh đến quá đúng lúc, chú ba, chú mau thả con với chú hai ra đi, con đã nói là con không có trộm đồ rồi mà, chú lại cứ không tin...
Tiểu Bạch vừa mới mở miệng ra, tôi đã âm thầm vuốt mồ hôi, tâm nói cậu ngàn vạn lần đừng có gọi tôi là anh họ đó, vừa kêu ra sẽ làm cho người ta nghi ngờ liền, kết quả vẫn còn may, Tiểu Bạch ngày thường tuy có hồ đồ, nhưng mà thời khắc quan trọng này cũng không bị mắc lỗi, gọi một tiếng anh, đúng là sẽ không có chuyện xấu gì nữa.
Sắc mặt của Chung Lương Thần trầm xuống:
- Cũng chỉ có mình con là nói nhảm ồn ào nhốn nháo, cho nên mới nhét kín cái miệng của con lại, bây giờ thả con ra nè, còn gào cái gì mà gào? Câm miệng.
Mặt mày Tiểu Bạch không tình nguyện lẩm bẩm:
- Vậy, chú hai của con...
Chung Lương Thần quét mắt nhìn nhị ca của mình, hừ lạnh nói:
- Cho dù việc này không có liên quan gì đến con, nhưng mà cái tội anh ấy trông coi từ đường thất trách là tránh không thoát, tạm thời giải anh ấy xuống dưới trước, hôm nay có khách đến đây, tạm hoãn việc thẩm vấn lại.
Ông ta đột nhiên hành động như thế này, tôi ngược lại cũng có chút khó khăn không biết nên nói gì, mắt thấy mấy người kia chuẩn bị kéo chú hai câm của Tiểu Bạch đi xuống, tôi biết việc này tuyệt đối không thể tiếp tục kéo dài xuống được nữa, tên Chung Lương Thần này nhìn mặt mày tươi cười, tuyệt đối là chẳng phải thứ tốt lành gì.
- Đợi đã.
Tôi cản Chung Lương Hán chuẩn bị bị áp giải xuống, nói:
- Tôi hôm nay đi vào từ đường Chung thị, một là muốn làm khách, hai cũng không phải đến viếng thăm, tôi chỉ muốn làm rõ ràng minh bạch chuyện này, để tránh cho có người lừa gạt vu oan trong sạch, Chung tộc trưởng không cần khách khí, nên làm như thế nào thì làm, nên thẩm vấn như thế nào thì cứ thẩm vấn, tôi chỉ đứng ở đây nhìn là được.
Chung Lương Thần sửng sốt, liếc mắt nhìn tôi rồi cười gượng nói:
- Ta và cha của con là bạn cũ, tính ra con cũng nên gọi ta một tiếng chú ba, hôm nay ta mở từ đường, vốn dĩ chính là muốn công thẩm chuyện này, nhưng mà nếu như con đã đến rồi, vậy cũng không tiện tiếp tục nghị sự ở từ đường nữa, mọi người tạm thời về trước đi, về nhà chờ tin tức.
Lời này của ông ý tứ đã rất rõ ràng, vốn là người ta đang ở trong từ đường nghị sự, cái này thuộc về chuyện trong nhà, tôi đột nhiên xông vào, con quấy rối lên, cho nên không thể tiếp tục được nữa, giọng điệu nói chuyện tuy rằng rất thản nhiên, nhưng mà ai cũng đều có thể nghe ra được, đây là đang nhắm về phía tôi.
Nhưng mà tôi cũng không dám nói cái gì, trơ mắt nhìn mọi người cứ như vậy giải tán, lục tục từ cửa từ đường đi ra ngoài, đến cuối cùng, chỉ còn dư lại mấy người bị cố định, còn cả mất người bị nhốt lại nữa.
Chung Lương Thần nhìn nhìn mấy người kia, lại nhìn nhìn tôi, cười gượng vài tiếng, ánh mắt cố ý nhìn về một bên kia, ý là đang ám chỉ tôi, người cũng đã chạy đi hết rồi, nhanh chóng giải pháp thuật cho mấy cái tên ngu ngốc này đi.
Trong lòng tôi thầm buồn cười, cái tên này đúng là cũng có chút khôn vặt, chính mình không giải được Cấm Pháp của tôi, lại không muốn quá mất mặt, cho nên mới làm bộ ám chỉ cho tôi, nhưng mà...
Tôi gãi gãi đầu, không hé răng, mấy cái Cấm Pháp này, tôi chỉ biết thi triển, giải pháp thuật... Tôi cũng không biết đâu.
Tôi ho khan hai tiếng nhỏ, nhìn thấy người đi cũng gần hết rồi, lại nhìn sang Tiểu Bạch, Chung Lương Thần hiểu ý, gật đầu, mấy người kia lập tức cởi bỏ dây thừng trên người Tiểu Bạch và chú hai của cậu ta ra, đứng ở một bên, cũng không có rời đi.
Bây giờ tôi mới cười cười với Chung Lương Thần, đi đến cạnh mấy người đó, làm bộ khoa tay múa chân lung tung một hồi, rồi quay đầu nói với ông ta:
- Cái đó, Chung tam thúc, tôi đã giải Cấm Pháp rồi, nhưng mà phải đợi một lúc nữa mới có thể khôi phục lại bình thường, không còn cách nào khác nữa, thể chất của bọn họ quá yếu.
Thật ra tôi hoàn toàn không biết cách giải pháp, hơn nữa Cấm Pháp nhà họ Hàn hình như cũng hoàn toàn không có cách giải, nếu không cũng sẽ không bị gọi là Cấm Pháp, nhưng mà tôi cũng không thể ngây thơ ngu ngốc nói thẳng ra với ông ta được, cái pháp thuật này của tôi nửa giờ sau sẽ bị mất đi hiệu lực, như vậy cũng quá dễ tin người rồi.
Chung Lương Thần nghi ngờ nhìn tôi, cũng không nói gì cả, sắc mặt có chút khó coi, tiện tay chỉ chỉ sang bên cạnh, nói
- Vậy chúng ta đi ra sảnh ngoài ngồi đi, cháu trai nhà họ Hàn đường xá xa xôi đến đây, nói thế nào thì ta cũng nên làm tròn lễ nghĩa chủ nhà, mời.
Tôi cũng không nói thêm gì nữa, một tay túm chặt lấy Tiểu Bạch rồi nhấc chân bước ra ngoài, trong lòng lại nghĩ, nếu như là muốn làm tròn lễ nghĩa chủ nhà, vậy thì nên mời về nhà, giết con gà làm thịt con cá chứ, kết quả lại đi ra sảnh ngoài, đó không phải là bên trong từ đường sao?
Chung Lương Thần đi ở phía trước dẫn đường, tôi và Tiểu Bạch lại theo đuôi ở phía sau, mấy người khác lại bao vây chú hai của cậu ta, cũng đi ở phía sau. Rất nhanh đã đi đến sảnh ngoài, ở chỗ này thật ra trông cũng khá giống chỗ dùng để tiếp đãi khách khứa, có bàn có ghế, trên tường có tranh cổ, trong phòng có lư hương, tôi đĩnh đạc bước vào, cùng Chung Lương Thần ngồi xuống, rất nhanh đã có người bưng trà lên.
- Ha hả, Thanh Thiên đi đến nơi này, cũng không cần phải khách khí gì cả, ta đã cho người chuẩn bị tiệc rượu, còn cả phòng nghỉ cho khách rồi, lần này tới đây nhớ ở lại vài ngày, Tiểu Bạch cũng thật là không hiểu chuyện gì cả, mấy hôm trước đã về nhà, tại sao không chịu dẫn theo anh Thanh Thiên của con về chung luôn chứ, vậy chẳng phải là đã không có hiểu lầm gì hết rồi sao? Lại đây, ngồi uống trà đi.
Chung Lương Thần đúng là biết ăn nói, vừa ngồi xuống thì giọng điệu nói chuyện cũng thay đổi ngay, bưng trà mời khách, nhìn qua thì đúng là một trưởng bối hòa ái dễ gần.
Có một câu thường nói là Duỗi tay không đánh người mặt cười, ông ta đã làm đến mức này, tôi cũng chỉ đành bưng chung trà lên, đang định đặt lên miệng, trong lòng lại khẽ động, trong chung trà này chắc là sẽ không có độc đâu ha?
Hình như trong mấy bộ phim điện ảnh, đều sẽ có tình tiết vai ác abcd nào đó đánh không lại đại hiệp xyz, sau đó lại giả bộ thỉnh tội, không phải mời uống trà thì cũng là mời uống rượu, sau đó lại hạ độc vào trong đó, đại hiệp bụng dạ thiện lương, không phải bị độc phát bỏ mạng, chính là mất đi một thân công lực...
Tôi đang do dự, dùng khóe mắt liếc nhìn Mặc Tiểu Bạch một cái, cậu ta lập tức vô cùng nhanh trí bay lại đây, xông tới đoạt lấy ly trà trong tay tôi, ừng ực vài cái đã nuốt hết xuống bụng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
- Ai da má ơi, khát chết tôi rồi, lại cho tôi thêm tí nữa đi... Đúng rồi, đổ đầy luôn đi... Ai da đưa cái bình trà đây cho tôi.
Nói xong, cậu ta lập tức cướp luôn cái bình trà, ngửa cổ lên, tu nước ào ào, cậu cũng không sợ nóng, ợ một cái, đặt bình trà xuống trước mặt của tôi, lại rót cho tôi một lý khác, bây giờ mới ngồi xuống lại, cười hì hì nói:
- Không sao, anh, anh uống nước đi...
Tôi lập tức cạn lời, hai mắt của Chung Lương Thần trừng đến cũng muốn rơi ra ngoài luôn rồi, quát lớn:
- Tiểu Bạch đúng là không biết lễ phép gì cả, lớn đến như vậy rồi, cũng không biết chút lễ nghĩa gì sao, người tới, đổi một bình trà mới.
- Đừng, Chung tam thúc, không cần phiền phức như vậy, tôi uống bình này là được rồi, độ ấm cũng vừa khóe, Tiểu Bạch cũng chính là anh em tốt của tôi, ha hả, tôi không chê em ấy đâu.
Tôi cười hả hả, bưng ly trà mà Tiểu Bạch rót cho mình lên, uống nửa ngày, cau mày bỏ xuống, nhìn Tiểu Bạch nói:
- Tôi nói chứ cậu đã mấy ngày chưa đánh răng rồi hả...
Tiểu Bạch nhe răng cười tươi rói, chỉ chỉ chú ba nhà cậu ta:
- Em vừa mới đi về đã bị chú ấy bắt lại, đừng có nói là đánh răng, mấy bữa nay em còn chưa được ăn cơm no nữa nè...
Ánh mắt của Chung Lương Thần vừa nhìn sang Tiểu Bạch đã làm cho người ta có cảm giác cực kì ngứa răng, phất phất tay nói:
- Buổi tối giết một con dê, chú ba cho con ăn no nê luôn... Thanh Thiên, đừng để ý đến nó nữa, thằng bé này từ nhỏ đã hay lộn xộn. Đúng rồi, lúc nãy con mới nói, là con phát hiện được bảo vật nhà họ Chung ở thành phố Bình Sơn, có thể nói rõ ràng tỉ mỉ quá trình một chút không?
Tôi nghĩ nghĩ, nói ra cũng chẳng có gì, dù sao cũng không sợ ông ta sẽ nghĩ ra mấy ý kiến quỷ quái gì, không chừng còn có thể từ phản ứng của ông ta mà đoán ra được một vài manh mối cũng không chừng.
Vì vậy, tôi ngồi trong từ đường nhà họ Chung, kể lại cho Chung Lương Thần nghe một lần từ đầu đến đuôi quá trình tôi phát hiện ra xương Chung Quỳ, sau khi ông ta nghe xong rồi, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu nói:
- Thì ra là như vậy, cái thằng bé Tiểu Bạch này, ngay cả ăn nói cho rõ ràng cũng không nói được, mấy lời nói này, nếu mà nó chịu nói rõ với ta ngay từ đầu, thì lấy đâu ra nhiều chuyện hiểu lầm như vậy chứ.
Tiểu Bạch la ầm lên:
- Sao mà con chưa nói được chứ? Con vừa mới về đến nơi là đã nói hết với chú rồi, tại chú không chịu tin con thì có.
Chung Lương Thần vỗ bàn một cái thật mạnh:
- Đó là sau khi con bị ta phát hiện ra xương Chung Quỳ rồi mới chịu nói, sao cái lúc mới vừa về đến nhà con không chịu nói ra luôn đi!
Lời này của ông ta cũng có lí, tôi biết là do lúc trước Tiểu Bạch tính toán về nhà rồi tạm thời không nói cho chú ba cậu ta biết, trước tiên ngầm điều tra đã, như vậy xem ra, cũng là Tiểu Bạch đuối lí.
Tôi đang lo lắng thay cho Tiểu Bạch, nghĩ thầm bây giờ Tiểu Bạch chắc là không biết nên trả lời thế nào đây, ai ngờ lúc này Tiểu Bạch lại ngẩng cao đầu, đứng bật dậy, vô cùng hùng hồn mà trả lời:
- Con quên mất!
Tôi thiếu chút nữa là phụt cười ngay tại chỗ rồi, đây đúng là lời thoại độc quyền của Tiểu Bạch, Chung Lương Thần há miệng thở dốc, cũng không biết trả lời thế nào, tức giận vỗ vỗ bàn, chỉ vào Tiểu Bạch, lại chỉ nói được một câu:
- Con ngồi xuống đàng hoàng cho ta.
Có thể nhìn ra được, Chung Lương Thần hoàn toàn không có cách nào đối phó với Tiểu Bạch cả, đây hoàn toàn chính là làm bừa mà, chẳng trách lúc nãy ở trước mặt mọi người mà ông ta cũng phải lấp kín miệng của Mặc Tiểu Bạch lại, nếu như mà ông ta để cho cậu nói chuyện, Chung Lương Thần chỉ sợ là sẽ phải nổ tung cái đầu luôn rồi.
Chung Lương Thần dần dần bình tĩnh lại, đè xuống một hơi, lại quay đầu sang đối mặt với tôi nói:
- Dựa theo những gì con nói, xương Chung Quỳ hẳn là đã bị lạc ở bên ngoài ít nhất là một năm rồi, nhưng mà vào nửa năm trước, ở trên đại điển tế tổ, rõ ràng vẫn còn nhìn thấy xướng Chung Quỳ, còn đang được cung phụng trong từ đường như bình thường, vậy thì, chuyện này phải giải thích như thế nào đây?
Ông ta vừa nói ra mấy lời này, tôi lập tức ngơ ngác, cái gì, nửa năm trước, xương Chung Quỳ vẫn còn đang ở nhà của ông ta sao?
Chung Lương Thần lại liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, chậm rãi nói:
- Sau lần tế tổ đó, Tiểu Bạch lập tức rời khỏi nhà, nói muốn đi ra ngoài lang bạt.
Tôi lập tức hiểu ra ý của ông ta, ông ta nói như vậy, vẫn còn đang nghi ngờ Tiểu Bạch trộm bảo vật.
Tôi không nói gì, nhìn về phía Tiểu Bạch, nghĩ thầm lần này nhìn xem Tiểu Bạch sẽ trả lời với chú ba nhà cậu ta như thế nào đây.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo